Chương 59
Kết thúc của mọi kết thúc…
*
*
Precius nhìn những kẻ nhốn nháo phía dưới với vẻ thờ ơ lạnh lẽo. Đâu đó phía chân trời, một đường chỉ ánh sang được vẻ nên, lộng lẫy nhưng cũng không kém phần bí ẩn. Đôi mắt tinh anh thoáng nét mệt mỏi, ông nhẹ mỉm cười khi một cơn gió bình yên thổi qua. Mọi ký ức tràn về từ cái ngày ông gặp cậu bé mang vẻ mặt vô hồn lạnh lung ấy. Bất giác, Precius muốn đảo ngược thời gian, muốn trở về là một vị thần của ánh sáng, khi ông chưa bị những cám dỗ kì cục về thứ quyền lực và sức mạnh mơ hồ lấn át tâm trí.
Nhưng.. tất cả chỉ là.. “nếu”. Phải! Ông đã chọn con đường này, và dù có chết, cũng sẽ không bao giờ từ bỏ – một kẻ kiên trì và trung thành với chính mục đích của mình, bất kể nó sai hay đúng. Một cơn gió khác thổi tới, mang hơi hướng của náo động và đầy kích thích. Precius nhẹ hít một hơi dài, cất tiếng nói – không to, nhưng đủ để khiến những kẻ với ông là “dơ bẩn” phía dưới phải im lặng lắng nghe – ác quỷ.. Trận chiến đến hồi kết thúc rồi..
*****************************
– Han? – Kei nheo mắt nhìn Han, vẻ băn khoăn lạ lẫm
– Kei! – Han quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia kiên quyết – Hãy để Precius cho tôi!
– Nhưng…
– Tôi sẽ không phản bội mọi người đâu – Han tiếp tục, giọng đắng ngắt – Dù có phải giết người đã nuôi nấng mình.. cũng không phản bội đâu..
– Đó không phải điều tôi muốn nói – Kei mím chặt môi nhìn Han, trái tim nhẹ nhói lên – Precius “rất nguy hiểm”, Han à! Đối phó một mình với hắn là không khôn ngoan chút nào.
– Kei đã nhìn thấy Jin rồi mà – Han đáp, hờ hững kì lạ
– Sao?
– Jin! Một trong ba linh thú! – Han thở dài, một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn nó chăm chăm như muốn xuyên thấu tư tưởng kia – Tôi “không yếu”! Kei ạ!
– Không phải việc yếu hay không! – Kei bực mình gắt – Han! Tôi…
– Hãy để Precius cho tôi! – Han ngắt ngang, hai tay giữ chặt vai Kei khi đôi mắt đen trở nên tối tăm đáng sợ.
Kei nheo mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sẫm màu kia. Nó không sợ Precius, cũng không sợ cơn phẫn nộ hay những cảm xúc mãnh liệt đang tràn lan trong mắt Han. Đơn giản là nó không muốn cậu ta một mình đối phó với nguy hiểm lớn nhất.. chính xác hơn, nó.. không muốn mất cậu. Một tiếng thở dài, Kei nhẹ cười:
– Được rồi!
– Cảm ơn! – Han vui vẻ nói
– Nhưng…
– Sao? – Đôi mắt đen thận trọng nhìn Kei
– Hãy hứa với tôi.. cậu sẽ trở về …
Khoảng tĩnh lặng tràn ngập giữa không gian khi hai đôi mắt đen nhìn nhau dò hỏi, nửa tha thiết, nửa dứt khoát mạnh mẽ.
*****************************
Han bước đi, mặc kệ những cành cây tạt ngang mặt nó. Đôi mắt đen lặng lẽ quan sát mọi vật mà dường như không hề lay động. Hình ảnh Kei hiển hiện trong nó, vừa như một liều thuốc kì diệu khiến trái tim nó bình yên, lại vừa như một mũi kim sắc nhọn khiến trái tim phải run rẩy rỉ máu. Nó không muốn làm Kei đau khổ. Thuyết phục để nó một mình đối phó với Precius, đồng nghĩa với việc chấp nhận khả năng nó sẽ.. “chết” – cái chết vĩnh hằng. Nó hiểu những lay động mạnh mẽ trong đôi mắt Kei, hiểu nỗi lo lắng của cô..nhưng nó không thể từ bỏ. Nó đã nói dối cô. Không! Chính xác hơn là một lời hứa vô giá trị trong cuộc chiến hỗn loạn này. Bất giác, nó rùng mình giữa những làn gió lạnh…
*****************************
– Hãy hứa với tôi.. cậu sẽ trở về…
Han sững lại nhìn Kei. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy.. uh.. nó có thể chẳng bao giờ được gặp lại Kei nữa. Trái tim nhẹ run rẩy khi nó thở mạnh, gật đầu:
– Tôi hứa..
Nụ cười mờ nhạt khẽ nở khi Kei quay đi, bỏ lại phía sau một kẻ đau đớn chẳng kém những gì nó.
*****************************
– Cậu ngốc thật đấy, Han ạ! – Kei khẽ cười, ném một viên sỏi trên mặt hồ phẳng lặng. Viên sỏi nhảy bật lên 3 lần, rồi cuối cùng cũng chịu chìm xuống.
Giọt nước long lanh rơi từ một bên khoé mắt nó.. ấm áp, mằn mặn… giọt lệ duy nhất… Giờ không phải lúc để khóc! Phải! Chưa bao giờ là lúc để nó có thể khóc. Nó đã mặc kệ mấy lần rồi, và giờ phải chỉnh sửa thôi, quay trở về vỏ bọc “trơ” với xúc cảm của mình. Hờ hững, Kei đứng dậy. Nó biết Han chỉ hứa để nó yên tâm, biết cậu cũng đau … dù đó chỉ là lời hứa vô giá trị, nhưng.. uh.. ít nhất nó cũng vui vì cậu quan tâm tới nó. Kei không thích cản trở công việc của người khác, càng không muốn người khác nhúng tay vào việc mình muốn tự làm. Mọi thứ cứ xoay đều trước mắt nó… “Yên tâm, Han! Tôi sẽ không gây khó khăn gì đâu”..
*****************************
Karin mơ màng nhìn khoảng trời đêm rộng mở yên bình, rồi đột ngột bật dậy, nhìn chăm chú đâu đó vào một điểm phía xa. Có ánh lửa! Một… hai… và hàng ngàn vạn tia lửa đuốc khác dần hiện rõ.
“Chết tiệt!” – Nó lẩm bẩm, khẽ cau mày cố thông báo cho Kei.
– Chúng tới rồi!
*****************************
Kei nhẹ cau mày.. Tới rồi ư? Ừm… Cơn gió mạnh mẽ nổi lên, cuốn lấy tất cả, bao hết mọi thứ. Báo động! Mọi thiên thần ở nơi được coi là “thiên đường” tỉnh giấc, đôi mắt sáng rực niềm phấn khích trước một trận đấu lớn. Từng cây giáo, kiếm, cung tên nhanh nhẹn bay tới tay chủ nhân của chúng. Nụ cười nửa miệng quen thuộc hờ hững, Kei bước về phía mọi người tập trung.. một viên sỏi nhỏ vẫn nắm trong tay..
*****************************
Han rùng mình khi cơn gió lạnh đột ngột ập tới. “Thông báo của Kei?” Bằng một động tác nhanh nhẹn, nó lấy thanh kiếm, quàng vội cung tên trên vai. Chẳng cần giáp trụ.. không phải riêng nó, mà cả đôi bên đều như vậy. Thiên thần và ác quỷ.. còn ai hiểu rõ sức mạnh của đối phương hơn những kẻ này? Giáp trụ ư? Liệu có địch lại được mũi kiếm và phép thuật của các vị thần không? Không!
*****************************
Precius nhếch môi cười nhìn vùng trời đang rực sáng. Đoàn quân ác quỷ gồm toàn những quái vật, những kẻ bị ruồng bỏ… thậm chí cả những vị thần bóng tối mang dáng vẻ thần tiên bao phủ trái tim đen đặc, nguội lạnh.
Một tiếng nói nhỏ gọn, đoàn quân gầm lên phấn khích, lao về phía mục tiêu của chúng.
*****************************
Mọi thứ hỗn độn – đúng theo cái nghĩa đen đích thực của từ “hỗn độn” nhé. Thiên thần và ác quỷ hoà vào nhau tạo thành một màu xám lạnh nếu nhìn từ trên cao xuống. Những mũi tên đầy uy lực lao vun vút trong không gian. Những mũi kiếm loé lên, rồi lại chùng xuống, cố gắng để địch thủ không kịp né tránh. Kei quật ngã nhanh gọn 3 tên ác quỷ chỉ trong nháy mắt. Một vị thần lạ lẫm nó chưa từng gặp lao tới đối diện, mỉm cười quái đản. Trong phút chốc, nó đã tưởng đó là đồng minh bởi vẻ đẹp nổi trội bí ẩn giữa một đám quái vật, để rồi chóng nhận ra nét kì cục trong nụ cười kia, nhanh chóng né tránh lưỡi kiếm lao tới. Một tia sáng lạnh tanh sượt qua đỉnh đầu khiến nó giật mình. Các phép thuật phóng bừa bãi khắp không gian, bất kể trúng “địch” hay “ta”.
Bất giác, Kei cau mày.. những kẻ này chiến đấu vì cái gì? Vị thần nọ vẫn chưa chịu thua, sử dụng đến cả bộ móng dài và sắc như vuốt săn mồi của loài ác thú. Hai bàn tay đồng loạt lao tới, khiến Kei không kịp dịch chuyển. Má nó in 4 vệt máu dài, sâu do những cái “vuốt” kia gây ra. Kei nhẹ thở, đưa tay quệt đi vết máu, đôi mắt đen đặc lại giận dữ. Dường như nhận ra nguy hiểm, vị thần kia vội vã lủi đi nhưng không kịp. Mọi thứ thoáng qua quá nhanh, để rồi sau đó.. vị thần nọ chỉ còn là cát bụi..
– Xin lỗi! nhưng đây là chiến tranh! – Kei lạnh lùng nói khi chiếc áo đen bay chạm nền đất mà không có kẻ đỡ.
*****************************
– Chào con, Han! – Precius mỉm cười nhìn Han. Chà! Cậu bé con ngày nào ông nuôi, giờ đã lớn ghê rồi – cái điều mà lẽ ra ông phải nhận ra từ lâu rồi mới phải
– Trận chiến này… – Han đáp, mắt nhìn vẻ xa xăm, vu vơ đến gai người
– …
– Là giữa “cha” và “con”..
– …
Hai thanh kiếm giao nhau tạo nên âm thanh chói lói quái dị. Mọi thứ nhoè đi trước tốc độ khủng khiếp của đôi bên. Han chiến đấu.. Phải! Nó chiến đấu vì bản thân, vì hận thù, vì Kei.. Trái tim nhói lên.. người nó đã ít nhất một lần gọi là “cha”..
*****************************
– Cha à! Sau này con lớn, con sẽ chiếm cho cha cả một vùng đất rộng lớn, và cha sẽ là chủ cha ạ! – Han cười toe toét chạy đến người đã nâng niu nó khi kí ức trong nó đã hoàn toàn biến mất – người duy nhất không nhìn nó bằng ánh mắt coi khinh ghẻ lạnh – ít nhất là vào lúc này.
– Vậy sao? Con nói thật chứ? – Precius khẽ cười, xoa đầu đứa bé mà ông quý như vàng ngọc. Vì quyền lực, hay vì cái gì khác?
– Thật chứ ạ! – Han hùng hồn nói – Mọi người ở đó sẽ rất vui phải không cha? Cha sẽ khiến họ hạnh phúc chứ ạ?
– …
Một nụ cười nhẹ thoảng qua..
– Ước gì ta chưa bao giờ gặp con, Han! – Precius nhẹ nói
– Sao cơ ạ?
– Ước gì ta chưa từng gặp con! Ta xin lỗi…
-Sao cha lại xin lỗi?
– Rồi sau này con sẽ hiểu! Cứ hận ta nếu con muốn.. vì khi đó, ta và con sẽ là kẻ thù..
– Không bao giờ có chuyện đó đâu ạ!
– Rồi con sẽ thấy…
*****************************
Mồ hôi nhỏ giọt xuống cổ áo khi Karin cố gắng vượt qua đám đông lúc nhúc những ác quỷ xung quanh mình. Mùi hôi thối xộc vào mũi khiến nó ngạt thở, chóng mặt đến buồn nôn. Thanh kiếm dài vung mạnh xuống mọi đối thủ, nhưng dường như chẳng hề đủ. Mỗi tên chết đi, lại một tên khác xông tới. Dường như đoàn quân này không có hạn định. Đôi mắt xanh lơ mờ lại trước không khí nóng bức ngột ngạt tột độ này.
Rõ ràng thiên thần đang yếu thế hơn bởi số lượng quá chênh lệch. Nỗi lo tràn ngập khiến trái tim Karin đập mạnh hơn bao giờ hết. Nó phải cố gắng lên.. phải giúp mọi người. Không-thể-thua-được..
*****************************
Thiên thần – ác quỷ.. trận chiến kinh hoàng..
Kei đứng lặng quan sát trận chiến của Han và Precius, trái tim đập liên hồi lo lắng. Một ai đó tới gần nó, thanh kiếm lập tức kề cạnh cổ kẻ kia. Đôi mắt đen nhẹ mở lớn ngạc nhiên:
– Yul? Yul tới rồi ư? Có chuyện gì vậy?
– Kei nên tập trung vào trận chiến hơn là ngắm Han đánh nhau đấy! – Đôi mắt bạc nheo lại không hài lòng khi một tên ác quỷ vừa lân la tới đã bị Yul đá bay xa vài mét
– Uhm.. – Kei lặng lẽ ậm ừ
– Tôi không đùa đâu, Kei à! – Yul nói, nhăn nhó – Giờ… – Một tên ác quỷ khác bay ra – Đâu phải lúc lo linh tinh. Kei là một chiến binh cơ mà!
Uh! Phải! Nó là một chiến binh! Nụ cười bất chợt hé nở khiến trái tim lạ lùng đập lệch một nhịp nhẹ nhàng. Kei lại xông vào trận chiến. Đôi mắt đen phút trước còn ánh vui vẻ giờ đã lạnh băng buốt giá..
*****************************
Han nhẹ quệt vệt máu nơi khoé miệng. Nó đang mất sức, nó biết! Nhưng Precius cũng chẳng khá gì hơn. Đôi cánh đen nổi bật trên tất cả bỗng chốc xuất hiện, gắn liền một cách hoàn hảo với lưng nó.
– Chà! Con vào cuộc thật hả? – Precius nhếch môi cười khi mồ hôi lấm tấm trên trán
– “Cha” cũng đừng quá nhân nhượng nữa! – Han lặng lẽ đáp – Giờ là lúc chúng ta kết thúc…
Kết thúc? Kết thúc cái gì?
Nụ cười mập mờ trên khuôn mặt không có tuổi của Precius. Một.. con kỳ lân trắng sáng một màu tinh khiết đến đáng dè chừng, xuất hiện bên cạnh ông. Bàn tay Precius nhẹ đặt lên lớp lông mượt mà của linh thú..
– Xin lỗi Iren! Tôi đã từng nói sẽ không bao giờ gọi người nữa.. nhưng..
“Ta hiểu mà” – Con kỳ lân khẽ dụi đầu vào bàn tay ấm áp kia
Han băn khoăn nhìn Precius. Ông nắm giữ một trong ba linh thú ư? Còn Kei.. uh.. nó có thể đoán được.. Kei nắm giữ rồng, nhưng chắc hẳn sẽ chẳng cho linh thú ấy xuất hiện đâu. Nhếch môi cười…
“Jin.. lần này ta phải nhờ ngươi rồi”
“Tuân lệnh! Chủ nhân!”
Hai linh thú đẹp đến thuần khiết, từng đường nét hoàn mĩ lao tới, hoà vào nhau khiến người ta có cảm tưởng như chúng đang múa một vũ khúc chứ không phải đang… đánh nhau. Đôi cánh đen mở rộng khi đôi mắt đen nheo lại.. đau đớn.
“Xin lỗi… cha…”
Âm thanh chói lói của… không phải kiếm. Đó là một âm thanh khác biệt, âm vang hơn, mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn, khiến mọi sinh vật nghe thấy đều cảm nhận được dòng điện chạy dọc sống lưng mình.
Tối… mọi thứ chìm vào bóng tối trước mắt Precius.. Ông chết rồi ư? Nhanh như vậy ư? Uh! Vậy cũng tốt.. Ông nghe âm vang đâu đó tiếng Iren gào lên thảm thiết, nghe tiếng hét bại trận của vô số ác quỷ khi thủ lĩnh của chúng ra đi.. và ông nghe, ông cảm nhận.. những giọt nước mắt nóng hổi đang chậm rãi rơi trên tay mình. Nụ cười khẽ nở..
Vĩnh biệt… con trai ta…
*****************************
Đau.. uh.. Han đang đau, đau lắm. Trái tim thắt lại khi nhìn khuôn mặt ngày một trắng bệch của người nó gọi là “cha”. Thân xác ông dần biến mất.. tan biến vào hư vô. Những cánh sen trắng thay thế thân thể lạnh lẽo ấy, nhẹ bay theo làn gió vô tình.
Ngước lên, Han thấy Kei đứng đó, đôi mắt đen se lại nhìn nó. Hai đôi mắt lặng lẽ trao đổi những cảm xúc sâu lắng nhất trong tâm hồn mình. Kei chậm rãi tiến đến, quỳ xuống bên cạnh, quàng tay qua cổ Han..
– Không sao rồi, Han à! Kết thúc rồi! – Kei nói, giọng run run bên tai nó
– Kết thúc rồi ư? – Nó hỏi lại khi lỗ tai lùng bùng những âm thanh hỗn độn
Nó cảm nhận vai áo mình dần ướt những giọt lệ ấm áp.. Phải! Kết thúc rồi…
Kết thúc… đơn giản và nhanh chóng vậy thôi ư?
Karin đứng cách đó một quãng, buồn bã nhìn hai đứa. Đôi mắt xanh lơ thoáng vẻ lạc lõng giữa không gian rộng lớn. Kei có Han rồi, còn cô thì chẳng còn ai thân thiết nữa ngoài Kei… Bất giác, trái tim nhói đau để rồi ngừng lại một nhịp khi một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô. Như một phản xạ vô điều kiện, Karin quay sang nhìn. Đôi mắt bạc xoáy sâu vào tâm hồn khiến cô rùng mình:
– Đừng lo.. Kei sẽ không bỏ Karin đâu! – Yul nói, giọng trầm ấm như đang cố đè nén nỗi đau vô
hình nào đó
– Uhm.. – Karin lặng lẽ đáp, cảm thấy bàn tay mình bị nắm chặt đến phát đau
Lần đầu tiên, trái tim cô khẽ run rẩy…
*****************************
5 năm sau…
– Kei! – Han hớn hở chạy lại chỗ Kei khi nó đang ngồi thẫn thờ nhìn ngắm những bông hoa đang chớm nở bằng đôi mắt mơ màng buồn ngủ
– Han? Có chuyện gì vậy? – Kei giật mình như vừa tỉnh giấc!
– Tôi có chuyện muốn nói!
– Chuyện gì? – Kei nheo mắt hỏi, vẻ nghi ngờ khi nhìn khuôn mặt nửa vui mừng nửa… uhm… ngượng ngập của Han. Lạ thật, từ trước giờ nó chưa bao giờ thấy Han đỏ mặt như thế này cả.
– Ờ… tôi…tôi… – Han ấp úng
– Sao? – Kei hỏi dồn
– Kei có đồng ý lấy tôi không? – Han tuôn một mạch khi khuôn mặt ngày càng đỏ ửng lên. Một bàn tay nhẹ đưa ra trước mặt Kei với chiếc nhẫn kim cương đơn giản nhưng đẹp đẽ đến lạ lùng.
Kei ngỡ ngàng nhìn đôi mắt đen đang chăm chú chờ đợi đầy hy vọng. Những bông hoa dần hé nở.. mặt trời dần hiện rõ phía chân trời xa…
– Cậu không đùa đấy chứ?! – Kei vẫn chưa tin vào những gì mình đang nghe và nhìn
– Thật!
– Đây có phải là mơ không?
– Không hề! – Han khẳng định, khuôn mặt căng thẳng chờ đợi câu trả lời – Vậy…?
– Tôi đồng ý!
– Hả?
– Tôi đồng ý lấy Han! – Kei nhẹ cười, đôi mắt đen thoáng chốc tràn ngập niềm hạnh phúc thiêng liêng..
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Han. Nó kéo Kei lại gần, nhẹ đặt một nụ hôn ấm áp lên môi Kei.. cơn gió vội vã thoảng qua khi từng tia mặt trời len lỏi qua những kẽ lá bé nhỏ..
Tôi yêu em…